~* David Archuleta fansite *~
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
Knorr Archuleta
Admin | I'm My Meo luv Archie
Knorr Archuleta


Tổng số bài gửi : 2691
Age : 31
Registration date : 05/06/2008

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Empty
Bài gửiTiêu đề: CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN   CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Icon_minitimeTue Aug 31, 2010 4:29 pm

ARCHIEVN TEAM GIỚI THIỆU


CHORDS OF STRENGTH
Những hợp âm của sức mạnh
bởi DAVID ARCHULETA và MONICA HAIM


CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN

Translator: LinhArchie, BadinQz, Knorr Archuleta
Editor: Katt


Vui lòng không post lại bản dịch này ở bất cứ diễn đàn nào khác.

“Đó là sự lựa chọn của chúng ta để thế hiện mình thật sự là ai, và vượt qua cả năng lực của bản thân”
_ J.K.Rowling_

Tôi đã trải qua 6 năm đầu đời tại Florida. Có lẽ đó là lí do vì sao tôi lại thích thời tiết ấm áp. Lấp đầy tuổi thơ tôi là những ngày trời ẩm ướt với những cuộc rượt đuổi thằn lằn và đi săn trứng vịt. Chị gái Claudia và tôi đã từng đào bới ở xung quanh ngôi nhà đầu tiên của chúng tôi, tìm kiếm những quả trứng vịt rồi tự mình nuôi chúng; nhưng vì một số lí do nào đó mà chúng không thể tự nở được. Nhưng trước khi tôi đi vào chi tiết câu chuyện của mình, tôi muốn kể cho các bạn về những ảnh hưởng của gia đình với đã giúp tôi trở thành tôi của ngày hôm nay. Đó là âm nhạc và ca hát, là niềm tin, là tất cả những gì đã gây ấn tượng sâu đậm trong tôi và đó luôn luôn là gia đình của tôi. Họ đã và đang là nơi nương tựa, là cội nguồn của tôi, là cơ sở cho tất cả mọi thứ thuộc về tôi và cho mọi thứ mà tôi luôn khao khát được trở thành. Không có họ, câu chuyện của tôi sẽ trở nên vô nghĩa, bởi vì sau tất cả hay có thể nói là cả sự khởi đầu nữa, gia đình luôn là điều quan trọng nhất.

Tôi được sinh ra ở phía Bắc Miami, Florida, là con thứ hai trong năm người con. Chúng tôi sống trong 1 căn hộ khá nhỏ với một phòng ngủ ở Hialeah, Florida, một thành phố được gây dựng nên bởi những người Cuba với một môi trường rất La-tin, cùng rất nhiều điệu nhảy salsa và những bài hát tây Ban Nha luôn quanh quẩn trong nhà. Âm nhạc luôn được cất lên trong nhà: nhạc Pop những năm 90, nhạc Salsa, nhạc Jazz, Thánh ca, nhạc Giáng Sinh, Kansas, nhạc Rock những năm 70 cùng tất cả những loại hình âm nhạc khác nhau và chúng đã mang đến sự hân hoan vui vẻ trong cuộc sống của mình. Những bài hát và giai điệu luôn là 1 phần trong thói quen hàng ngày của mỗi thành viên trong gia đình, bất luận nó dành cho niềm vui, cho 1 dịp đặc biêt nào đó hay đơn giản chỉ là cho những gì đang đến gần. Chúng tôi luôn có thể tìm thấy những cơ hội để được hát cùng nhau, dù chỉ là hát cho gia đình hay những người thân, hay hát thánh ca Giáng Sinh cho những người hàng xóm trong suốt kì nghỉ hoặc khi thăm những cụ già. Đó là một cách để chúng tôi có thể cảm nhận được rằng mình có thể chia sẻ tình cảm với gia đình, Chúa và mọi người. Đối với chúng tôi, âm nhạc cùng tâm hồn luôn song song với nhau và gia đình chúng tôi cũng hay kết hợp chúng theo nhiều hướng khác nhau

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN 31441
Ảnh: Lần đầu tiên trong đời tôi gặp mẹ

Bố mẹ nói rằng. tôi bắt đầu biết đi khi vừa 7 tháng tuổi. Mới đầu tôi cũng đã nói nhiều tiếng Tây Ban Nha hơn là Tiếng Anh. Tôi biết rằng mình đã dành rất nhiều thời gian với bà ngoại – abuelita của mình. Tôi rất nhớ hương vị của món súp gà đang sôi sùng sục trong bếp hay món bánh mì ngô làm tại gia được nướng lên khi tất cả mọi người trong gia đình sum họp – những mùi hương trộn lẫn cùng những âm thanh và nhịp điệu của tất cả các thể loại nhạc như Pop, nhạc Dance, Salsa hay nhạc cổ điển. Thật vui khi nghĩ về tất cả những điều đó, trong 1 vài năm gần đây, tôi được hỏi về “âm nhạc trong quá khứ” của mình. Thật tuyệt khi cố gắng nhớ lại những kỉ niệm đó trước khi mọi thứ thay đổi hoàn toàn.
Như tôi đã nói, tôi tin rằng gia đình rất quan trọng đặc biệt là đối với văn hóa Latin. Khi chúng tôi sống ở Florida, anh chị em họ tôi luôn là trung tâm của vũ trụ. Chị Claudia và họ là những người ko thể thiếu được trong cuộc sống của tôi. Không có gia định, chúng tôi cảm thấy rất trống rỗng và vô nghĩa. Họ là những người đã cưu mang, nuôi nấng, luôn ủng hộ và yêu bạn vô điều kiện. Với tôi, gia đình là trung tâm của mọi thứ. Mọi người ở cả hai bên gia đình đều trở nên rất quan trọng trong cuộc đời tôi. Họ đã chỉ bảo tôi rất nhiều về những gì xảy ra trong cuộc sống và họ chính là toàn bộ sức mạnh của tôi. Tôi sẽ không thể hoàn thành tốt bất cứ việc gì nếu không có họ. Bởi vậy hãy để tôi giới thiệu cho các bạn về gia đình của tôi nhé.

Mẹ của tôi, bà Lupe, được sinh ra ở San Pedro Sula, Honduras, là con út trong số 4 chị em, họ đều rất yêu ca hát và nhảy như chúng tôi. Họ đã trình diễn tất cả các chương trình địa phương và biểu diễn khi còn nhỏ. Mẹ tôi thật sự rất đẹp. Mẹ không hề khác đi nhiều và không bao giờ già đi. Có lẽ đó là do những điệu nhảy salsa, bóng rổ và ca hát. Bà có 6 người con (1 đứa bé trai đã mất), những bà vẫn giống như chỉ mới 25 tuổi. Mẹ tôi không chỉ được biết đến bởi nhân cách tốt đẹp mà còn bởi giọng ca tuyệt vời – giọng hát mà mọi người luôn nhận xét là rất đẹp, trầm ấm, có âm sắc đặc biệt và những diễn xuất rất tự nhiên. Bà đã từng là giọng ca chính trong mọi chương trình mà bà đã tham gia với 3 người chị của mình, và với mẹ của bà, bà ngoại của tôi, đã luôn mong muốn rằng đứa con gái út của mình sẽ trở thành 1 ca sĩ nổi tiếng như Selena hay Glorida Estefan. Mẹ và các cô tôi đã có khá nhiều cơ hội xuất hiện trong vùng, bởi ngoài việc trở thành những nghệ sĩ tuyệt vời, học còn là những vẫn động viên bóng rổ có kĩ thuật và kinh nghiệm của thị trấn, nơi mà các hoạt động thể thao của trường trung học là 1 phần của văn hóa cộng đồng và của cuộc sống hàng ngày. Mẹ tôi đã từng chơi cho đội tuyển bóng rổ quốc gia và thường xuyên được nhắc tới trong các bài báo. Ông ngoại tôi từng là 1 nhà báo được trọng vọng, ông được biết đến là một biên tập viên của tờ báo địa phương. Đoàn thể La Geiba cũng được biết đến và yêu mến. Nhưng họ lại vô cùng nghèo khó. Ông bà ngoại tôi đã luôn muôn tạo cơ hội cho con gái của họ hơn là những gì họ đang xây dựng ở La Geiba.
CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN 033
* Ảnh: Bà Lupe Archuleta - mẹ của David và anh

Năm mẹ tôi 12 tuổi, bà và các chị gái của mình được gặp 1 vài nhà truyền giáo đến từ Nhà thờ Chúa Jesus Chirst của Latter Day Saints, nơi đã vĩnh viễn thay đổi cuộc sống của họ. Nó đã sớm trở thành trung tâm của cuộc sống và họ đã hiến dâng thời gian của mình để giúp những nhà truyền giáo chia sẻ thông điệp của họ. Khi mẹ tôi được 14 tuổi, gia đình đã quyết định chuyển tới US, nơi mà mọi người có thể hoạt động tích cực hơn ở nhà thờ, và hi vọng rằng sẽ có nhiều cơ hội mở ra hơn là ở Honduras thân thương, Ông bà tôi mong muốn rằng những đứa con gái của mình sẽ có tương lai rộng mở hơn ở US và tìm kiếm được những chàng trai phù hợp. Mọi người đến Florida với những ước mơ to lớn là tiếp tục trên con đường âm nhạc, đặc biệt là mẹ tôi, người mà học luôn tin tưởng rằng đã thể hiện những phẩm chất nghệ sĩ, Bà ngoại đưa cô con gái út của mình (là mẹ) đến những địa điểm khác nhau ở Miami, những nơi mà mẹ có thể hát và nhảy múa trước những đám đông. Phản hồi của khán giả nơi đây thực sự khả quan, và một vài người cũng đã nhanh chóng muốn sản xuất và quản lý sự nghiệp cho mẹ. Mẹ tôi và bà ngoại thậm chí còn đến New York 1 thời gian để xem liệu họ có thể làm được gì với những tài năng của mẹ, nhưng không có gì thật sự đến và họ đã sớm trở lại Miami. Một thời gian sau, mẹ tôi gặp bố tôi, và sau 4 tháng tìm hiểu, họ cưới nhau. Sau đó 10 năm, 4 người anh chị em và tôi đã được sinh ra đời.

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Chords-of-strength-scan-6-david-archuleta-and-his-siblings-taken-from-his-childhood-1
• Ảnh: Những đứa trẻ nhà Archuleta: Claudia, Daniel, Jazzy, Amber và tôi, David.

Tôi đặc biệt thân thiết với chị gái mình, Claudia, có lẽ bởi vì chúng tôi chỉ cách nhau 15 tháng tuổi, và luôn cho rằng chúng tôi bằng tuổi nhau vậy. Hồi trước, chúng tôi rất giàu trí tưởng tượng, thỉnh thoảng tôi còn ước rằng giờ đây mình vẫn sẽ vẫn như vậy. Em trai tôi, Daniel và tôi lại rất trái ngược nhau. Khi còn rất nhỏ, nó thường chơi ở những vai trò khác trong trò chơi của chúng tôi. Nó có RẤT NHIỀU tiềm năng và rất thích chơi những trò chơi tập thể như bóng chày và bóng đá. Tôi dã thử chơi T-ball và thấy nó thú vị hơn nhiều so với cái cảm giác được ở ngoài sân chơi vào một ngày nhiều nắng hơn là việc ai sẽ dành chiến thắng. Vì rất thân thiện và hòa đồng, Daniel đã có rất nhiều bạn và dành hầu hết thời gian của mình với bạn bè, và nó thích chơi trong đội tuyển bóng chày và bóng đá, những thứ mà tôi khồng thật sự thích. Tôi luôn yêu quý em trai của mình, và mặc dù nó bên ngoài có thể là Mr Jock thì nó vẫn có một trái tim đa cảm bên trong. Nó cũng đã trở thành 1 ca sĩ/nhạc sĩ tài năng – tất cả đều là tự học. Trong thực tế, chúng tôi đã không hề biết rằng nó đã học chơi guitar bằng cách tải tài liệu trên Internet về. Cho đến khi tôi hay phải đi xa nhà, tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đã đánh giá rất cao cậu em trai của mình như thế nào.

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN 029
*Ảnh:David và chị gái Claudia

“Tôi tin rằng gia đình rất quan trọng…”

Người ta nói rằng : con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, và đúng vậy, hai đấng sinh thành của chúng tôi rất đam mê âm nhạc, bởi vì giống như mẹ tôi, bố Jeff của tôi cũng chính là người đã mang âm nhạc đến với gia đình. Mẹ của ông,tức bà nội tôi,Claudia, cũng là người có sự kết nối rất mạnh mẽ với âm nhạc. Điều này bắt đầu từ cha của bà, cụ nội tôi, người tôi luôn kính trọng, một nghệ sĩ Jazz đẳng cấp, tất nhiên là cụ luôn sẵn lòng biễu diên bất cứ lúc nào chúng tôi tới thăm cụ. Cụ là một thầy dạy và cũng là một nghệ sĩ Jazz, Piano chuyên nghiệp vào cuối những năm 40, 50 và 60 trong suốt thời kì "Big Band". Phong cách của cụ rất giống Erroll Garner và Nat King Cole. Cụ rất thích nghe và chơi những bản standards, đó là những bản nhạc mà các nghệ sĩ Jazz rất thích chơi và rất nhạc quan trọng trong quá trình hình thành nên những bài hát tuyệt vời thời kì bấy giờ. Bởi vậy bà tôi và chị của bà đều bị ảnh hưởng bởi những bản nhạc đó, cũng như các bản nhạc cổ điển khác trong thập niên đó. Họ luôn biểu diễn trong những vở kịch nhỏ kết hợp nghệ thuật múa ba-lê và thanh nhạc vào các sự kiện đặc biệt hoặc trong suốt kì nghỉ lễ.

Có một điều thú vị là, ông của tôi cũng học chơi kèn trumpet và trong Thế chiến thứ II, ông vừa là một tay súng, vừa là một người thổi kèn trên tàu chiến của ông, tàu USS Pringle. Khi họ đang đi tới Okinawa, họ đã bị tấn công bởi máy bay của các kamikaze (phi đội thần phong của Nhật Bản thời thế chiến thứ II – ND), và cây kèn trumpet đáng yêu của ông đã chìm cùng với con tàu! Sau đó ông đã buộc phải bơi đến nơi an toàn qua vùng nước đầy cá mập và đã phải chiến đấu với những con cá mập hung dữ. Tôi biết là ông đã được nhận hai Purple Hearts (huân chương của Mỹ - ND) cho sự can đảm của mình. Khi trở về, ông không bao giờ chơi kèn trumpet nữa, nhưng ông đã tiếp tục chơi piano một cách chuyên nghiệp để kiếm sống nuôi gia đình và sau đó, âm nhạc đã trở thành nền tảng cho cuộc sống của ông và mọi người.

Dù sao thì, bà tôi, Claudia cũng là người lớn tuổi nhất trong số các chị em của bà và là người chịu ảnh hưởng từ âm nhạc nhiều nhất. Điều đó giải thích vì sao bà luôn là người phụ trách những màn trình diễn của các chị em trong nhà và rất thích biên đạo múa, ca hát và trình diễn từ khi còn rất nhỏ. Bà đã nuôi dưỡng một niềm đam mê đặc biệt dành cho âm nhạc cũng như là việc biểu diễn và diễn xuất. Tôi đã được mọi người kể rằng bà có một giọng ca rất tuyệt vời, giàu sức sống và là một trong những diễn viên của nhà hát. Bà thường biểu diễn trong các vở nhạc kịch, kịch nói và thậm chí còn tham gia đóng quảng cáo, các chương trình TV khác và xuất hiện trong một số bộ phim. Bà đã đóng vai chính trong nhiều vở của rạp hát và được khắp Utah biết đến như là “một người phụ nữ bé nhỏ với giọng ca lớn”. Bất cứ khi nào có một sản phẩm điệ ảnh nào ghé qua Utah, bà chắc chắn sẽ có được một vai nhỏ. Bà biết mọi bài hát của Barbra Streisand, Frank Sinatra, Bing Crosby …, một vài những nghệ sỹ yêu thích của bà. Bà cũng từng trình diễn những ca khúc từ các bộ phim và các vở nhạc kịch nổi tiếng thời của bà như Singing In The Rain, Funny Girl, White Christmas, The Music Man, The Pajama game, và A Chorus Line, … Bà đã gây dựng tình yêu âm nhạc ở bố tôi và bác gái tôi, và mỗi năm trong các kỳ nghỉ lễ, mọi người sẽ cùng điểm lại những bài hát mà cả gia đình có thể cùng hát, đó là một truyền thống mà chúng tôi vẫn giữ tới tận bây giờ.

Chính vì sự đam mê hết mình của bà tôi đối với nghệ thuật sân khấu nên ngay từ nhỏ,với bố tôi,việc phải vào trong nhà hát thường xuyên không có gì là bất ngờ. Bà tôi và bố tôi đều là những người sản xuất nên vở "The Music Man". Bà tôi chính là một trong những "Pick a little, talk a little ladies" (quý cô điệu đà - ND) và bố tôi cũng được nhận một trong các vai chính, cậu bé Winthrop, khi ông lên 11. Ông trưởng thành qua các vai diễn khác nhau, và thật khó tin khi ông nói rằng ông rất yêu ca hát khi ông còn trẻ. Ông ca hát và chơi piano, nhưng sau đó giống như ông tôi, ông tìm đến chiếc kèn Trumpet! Tới giờ tôi vẫn không thể tin là ông yêu ca hát bởi vì từ nhỏ cho tới giờ tôi luôn nghĩ ông chỉ là một nghệ sĩ nhạc Jazz và chơi Trumpet. Và cũng thật khó để yêu cầu ông hát với cũng tôi, nhưng đôi khi ông vẫn phải hát một cách miễn cưỡng.

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN AmericanIdolcontestantDavidArchuletafatherJeffArchuletapicture7
*Ảnh: David và bố - Ông Jeff Archuleta

Bà tôi Claudia sinh bố tôi khi bà mới tròn 20, và cũng thật trùng hợp mẹ của bà là cụ Violet Diehl sinh bà cũng ở tuổi 20. Họ đều còn rất trẻ , bố tôi lại là cháu nội đầu tiên và ông có rất nhiều thời gian ở bên các bác và ông bà, nên ông được họ truyền đạt cho rất nhiều hiểu biết về âm nhạc của các thế hệ trước. Bởi vậy so với những nghệ sĩ cùng tuổi, ông có một vốn hiểu biết về âm nhạc sâu rộng và khác thường hơn hẳn. Bố tôi trưởng thành trong thập ki 60-70 nhưng ông lại chịu ảnh hưởng của âm nhạc thập niên 50, thập niên mà nhạc Jazz phổ biến như nhạc Pop ngày nay. Khi lớn lên, ông nghe bản thu của ông nội tôi - Kingston Trio, Peter, Paul và Mary, nhóm Everly Brothers, và một vài album của nhiều nghệ sĩ khác, điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn khái niệm về âm nhạc của ông, Meet the Beatles, Time Out của Dave Brubeck, Herb Alpert và nhóm Tijuana Brass. Ông không bao giờ nghĩ sẽ dừng sự nghiệp âm nhạc ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp ông chơi Trumpet cùng với ban nhạc. Ảnh hưởng âm nhạc to lớn cùng một tình yêu thiết tha với âm nhạc là một phần quan trọng làm nên hình tượng của ông đối với chúng tôi ngày hôm nay. Thật vui khi hiểu được cách mà tình yêu đó được truyền từ thế hệ trước tới thế hệ sau, và hiểu được nó ảnh hưởng tới tôi nhiều tới mức nào. Nếu như ông không yêu âm nhạc, ông sẽ không thể thu được bản PBS vào cái buổi tối đặc biệt kỉ niêm 10 năm ngày ra mắt của vở Les Misérables, và tôi có thể sẽ ko bao giờ nhận ra âm nhạc có ý nghĩa với tôi nhiều đến mức nào. Tôi lớn lên và hát bài hát từ một nhạc sĩ, những bài hát R&B cổ điển, và rất nhiều các bài hát pop cổ điển khác, bố tôi thường soạn những bài hát đủ để tạo nên sự khác biệt hay một điều gì đó thật đặc biệt. Ảnh hưởng của ông tới tôi và những bài học tôi học từ ông về âm nhạc chúng hoàn toàn phản chiếu qua cách hát của riêng tôi.
Sau khi học xong đại học, ông làm chủ một phòng khám tư để dạy bọn trẻ những khái niệm và sự ngẫu hứng trong âm nhạc, giúp chúng hiểu được cách để tạo nên một giai điệu của riêng chúng. Ông cũng đã dạy tôi những điều tương tự khi tôi còn nhỏ: cách để tạo nên những điều bất ngờ và giây phút thăng hoa trong một bài hát, và tầm quan trọng của việc thay đổi một chút gì đó của bài hát để nó không giống như bài hát quen thuộc mà mọi người thường nghe.
Trong suốt thời gian chúng tôi sống ở Miami, bố tôi có cơ hội biểu diễn với một số ban nhạc Latin Jazz lớn và ông có quyền chơi ở đẳng cấp thế giới, giữa các huyền thoại âm nhạc, như là Arturo Sandoval.

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN 031
* Ảnh: David và bà của anh


Khi bố mẹ tôi bắt đầu hẹn hò một cách nghiêm túc, họ thường xuyên đi khiêu vũ vào hầu hết các buổi tối ở các CLB hoặc các khách sạn khác nhau ở xung quanh bãi biển Miami. Sau đó họ kết hôn và vài năm sau đó, khi chị Claudia và tôi còn rất nhỏ, chúng tôi chuyển về sống một thời gian với bà tôi và chồng của bà là Angel ở finca, nơi mà trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là "trang trại". Họ nuôi gà, và chị tôi và tôi rất thích chơi với chúng. Tôi dành nhiều thời gian để bắt những chú gà và cả những chú gà con. Khi tôi lên 3 tuổi, chúng tôi phải di chuyển từ Hialeah tới Hollywood- vâng đó là Hollywood, Florida - nẳm giữa Miami và Fort Lauderdale. Chúng tôi mua được một căn nhà với ba phòng ngủ, thực ra đó là căn nhà đầu tiên chúng tôi làm chủ. Ở đó có khoảng mười gia đình khác cùng sinh sống, chị tôi và tôi thực sự rất thích được nói chuyện với những người hàng xóm mới và dành nhiều thời gian bên cạnh ao vịt, lấy trứng vịt ở phía sân sau nhà. Thời tiết ở đây lúc nào cũng ẩm ướt, những tháng mùa hè chúng tôi dành rất nhiều thời gian để chơi với lũ vịt , bắt ếch, bắt thằn lằn và nòng nọc bơi xung quanh cái ao sau nhà. Lũ vịt đi theo chúng tôi để tìm kiếm thức ăn, và tất nhiên mẹ đưa chúng tôi bánh mì để bẻ nhỏ từng miếng cho chúng ăn. Chúng tôi thật hạnh phúc khi ở đó, thật tuyệt vời khi sống ở một ngôi nhà rỗng rãi thoát khỏi căn hộ chỉ với một phòng ngủ mà chúng tôi phải sống trước kia. Ngôi nhà này có ba phòng ngủ, với chúng tôi nó thật rộng lớn! Chúng tôi có cả tầng trên, tầng dưới, một căn phòng riêng biệt để chúng tôi chơi trò "Dinosaur Land" (đảo khủng long), đơn giản là chúng tôi tập hợp tất cả đồ chơi của cả hai lại (phần lớn chúng là khủng long đồ chơi) và tạo nên một vụ trụ thu nhỏ, nơi mà mọi thứ đều có thể xảy ra. Và, trời đất, trên đảo khủng long này mọi thứ đều có thể xảy ra- tất cả khủng long đều biết bay, không chỉ có loài thằn lằn có cách mới biết bay đâu nhé. Bất cứ lúc nào có đò chơi mới chúng tôi đều tìm cách để nó trở thành một phần của mảnh đất khủng long. Đó cũng là khoảng thời gian cậu em trai bé nhỏ của tôi ra đời. Không phải Daniel, đó là cậu bé đã mất ngay từ trong bụng mẹ tôi mà chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Khi đó tôi khoảng 2 tuổi, thời kì mang thai của mẹ tôi đã hết, bà đến bệnh viện và kết quả là cậu bé đã qua đời ngay trong bụng bà, nhưng đó là một câu bé đã đầy đủ hình hải. Đó là một biến cố đáng buồn, nhưng đức tin đã giúp chúng tôi vượt qua nó, bởi vì chúng tôi biết rằng chúng tôi sẽ gặp lại cậu bé một lúc nào đó trong tương lai. Nhưng đôi lúc, tôi vẫn tự hỏi liệu nó có thích ca hát không , nó là cậu em trai ở giữa tôi là Daniel và có thể nó là cây cầu lấp đi sự khác biệt giữa hai chúng tôi. Có thể nó thích thể thao hơn tôi và thích những cuộc săn vịt hơn Daniel.

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN DavidandDanielArchuleta2
*Ảnh: Daniel - em trai của David chơi guitar cho David hát tại một concert

Sau đó, chúng tôi dời đến Utah, bố tôi giúp đỡ một ban nhạc salsa và ông nghĩa rằng sẽ rất tuyệt nếu như mẹ tôi đảm nhận vai trò hát chính khi ông chơi Trumpet. Tôi nhớ rằng mẹ giống như một sự kết hợp hoàn hảo giữa Gloria Estefan và Selena vậy. Tôi không thể hiểu tại sao tôi không thể nhảy, khi mà mẹ tôi giỏi như vậy!

Đem tình yêu với âm nhạc đến với gia đình tôi, mẹ tôi luôn dành cho chúng tôi cơ hội để biểu diễn nghiêm túc nhất, tận tâm dạy chúng tôi về sự hòa hợp giữa các bản nhạc và nghệ thuật múa trong mỗi một hoàn cảnh nhất định. Bà thường tổ chức những cuộc thi năng khiếu trong gia đình, có cả những người anh em họ của chúng tôi ở những độ tuổi khác nhau, và vào các ngày nghỉ điều đó thật tuyệt vời cho mọi người thư giãn. Tôi nhớ vào các ngày giáng sinh hằng năm chúng tôi thường đội những chiếc mũ Santa vui nhộn và học bài hát Giáng sinh bằng ba thứ tiếng. Sau đó chúng tôi đi tới tất cả những nhà hàng xóm và tặng họ một vài bài hát. Mẹ tôi giống như một thiên tài trong việc phối hợp các màn biểu diễn ấy lại, và chúng tôi hạnh phúc làm theo bà bởi vì điều đó hoàn toàn bình thường như cách chúng tôi lớn lên. Màn biểu diễn nhỏ của chúng tôi không đơn thuần là hát những bài hát ngẫu nhiên xung quanh nhà , chúng tôi hát rất nghiêm túc, mọi người đã rất nhiệt tình và hào hứng tham gia. Khi sống ở Florida, chúng tôi có đặt chiếc piano vào trong nhà, lúc đó tôi tầm bốn tuổi. Mẹ tôi vốn không phải một người dạy piano nhưng bà biết một vài bài và những bài nào bà biết thì bà chơi rất tuyệt. Mẹ tôi đã dạy tôi cách chơi một số bài hát giáng sinh phổ biến như "The Little Drummer Boy". Khi tôi bắt đầu, tôi đã có một khoảng thời gian thật sự khó khăn vì tay tôi còn quá nhỏ. Nhưng tôi thực sự rất thích sự thăng hoa của bàn tay phải của tôi. Tôi luyện tập những bản nhạc từ đầu cho đến khi tôi cảm thấy mình đã chơi nó thật tốt!
Đôi lúc tôi ngồi đó và tự tạo ra một giai điệu của riêng mình. Bố tôi, một lần, ông hỏi tôi về bản nhạc tôi đang chơi và tôi đã trả lời như muốn nói rằng: "Oh, bản nhạc đó nói về giấc mơ của con". Nó giống như một cảnh theo đuổi trong một bộ phim, và một vài ngày sau đó, bố tôi nói ông đã lại nghe thấy tôi chơi bản nhạc đó. Tôi nghĩ rằng mình đã soạn nhạc mà chẳng hề nhận ra mình đang làm điều đó suốt thời gian qua.

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN David_archuleta_1204943004
*Ảnh: David chơi đàn khi còn nhỏ

Ở Florida, tôi học lớp mẫu giáo ở Pasadena Lakes Elementary khi tôi được 5 tuổi. Cô giáo của tôi lúc đó là cô Cruz; bọn trẻ vẫn gọi là cô Cruel (độc ác, dữ dằn) bởi vì thỉnh thoảng cô rất khó tính. Sau khi sống ở Hollywood được một vài năm, bố tôi cảm thấy chúng tôi cần phải dời khỏi South Florida, không lâu sau em gái tôi Jazzy ra đời, chúng tôi di chuyển lên Deltona, nó nằm trên Central Florida khoảng giữa Orlando và Daytona Beach. Lúc đó tôi khoảng 6 tuổi và rất háo hức với cuộc phiêu lưu mới, ngôi nhà mới với nhiều không gian hơn. Bác tôi Miriam và gia đình bác ấy sông ở đó, và họ có những đứa trẻ cùng độ tuổi với chúng tôi, tất nhiên chúng tôi rất háo hức lên đó và có thêm những người bạn mới.

Tôi bắt đầu với một ngôi trường mới, Friendship Elementary, và tôi đã có rất nhiểu kỉ niệm đẹp mặc dù tôi chỉ học ở đó được vài tháng. Thôi nào, ai lại không vui vẻ khi học một ngôi trường có tên "Tình bạn", hay chỉ nở một nụ cười ;)

Gia đình chúng tôi ít khi phải di chuyển trong lúc bố tôi cố gắng tìm một công việc cho phép ông có điều kiện chăm sóc gia đình tốt nhất. Không lâu sau khi chúng tôi dời tới Deltona, ông đã có được một cơ hội rất tốt để làm việc ở Utah với một người bạn cũ của ông, đó là nơi mà ông đã khao khát muốn trở lại từ rất lâu. Ông không thực sự muốn dời khỏi Florida, và trong sâu thẳm ông biết rằng chúng tôi thuộc về Utah, đây chính là cơ hội để ông cho chúng tôi ở nơi chúng tôi thuộc về. Mẹ tôi không muốn rời xa gia đình bà nhưng bà đã đồng ý, bởi bà nghĩ rằng đó có thể là cơ hội tốt cho chúng tôi, vậy là chúng tôi rời đi. Chúng tôi có một gara và thiết thực hơn chúng tôi có chiếc ô tô thứ hai, tất cả đồ đạc, đồ chơi, những chiếc xe đạp, và những thiết bị âm thanh và loa đều được đóng bao và chuyển lên xe. Chúng tôi cần vận chuyển chúng tới Utah, phần còn lại tất cả đều được đóng gói vào mười bốn chiếc thùng, được gửi đi bằng xe tải, và cả gia đình bay từ Orlando tới Utah. Bố tôi đã thuê một ngôi nhà ở Murray, và chúng tôi sống bên cạnh những người hàng xóm tuyệt vời, đó là nơi chúng tôi quay trở lại sau một vài năm sau đó và cũng là nơi gia đình chúng tôi đang sống hiện tại.

Khi những hàng xóm mới của chúng tôi ở Murray biết được rằng gia đình chúng tôi đều là những người hoạt động âm nhạc, chúng tôi đã liên tục được yêu cầu trình diễn ở một vài hoạt động của nhà tờ và đám cưới, thậm chí là cả vài đám tang. Một trong những ký ức tôi còn nhớ là khi mẹ tôi nhờ chị Claudia và tôi học một điệu nhảy vui để nhảy theo một bài dân ca truyền thống của Tây Ban Nha của Gloria Estefan. Bà đã mua cho chúng tôi một vài bộ quần áo màu trắng, tôi còn có một cái mũ rơm và một chiếc khăn tay sặc sỡ, và chúng tôi đã nhảy một điệu nhảy bài bản và học thêm một vài bước nhảy mà mẹ dạy chúng tôi. Chúng tôi đã trình diễn nó ở vài nơi, và khi đó thì tôi chỉ nhảy chứ không thật sự tự mình hát trước mọi người. Ở những sự kiện của nhà thờ, chúng tôi hát những bài hát đang được ưa thích và hòa âm cùng nhau, và đôi khi chúng tôi cũng được mời tới biểu diễn ở bệnh viện và nhà dưỡng lão cho những cụ già đau ốm.

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Chords-of-strength-scan-7-david-archuleta-and-his-siblings-taken-from-his-childhood-1
*Ảnh: Những đứa trẻ nhà Archuleta biểu diễn trong một dịp lễ

Khi chúng tôi mới tới Utah, mẹ tôi, người vẫn thật sự muốn phát triển kỹ năng riêng của bà như một ca sỹ, bắt đầu học thanh nhạc với một cô gái trong khu chúng tôi ở. Một ngày thứ Bảy nọ, bà nói với chúng tôi rằng bà sẽ đi tới hội nghị chuyên đề được tổ chức bởi một giáo viên thanh nhạc khác, Brett Manning. Một số học trò nổi tiếng của Brett là huyền thoại Seth Riggs, Ray Charles, và Stevie Wonder nữa. Trên thực tế, Riggs là giáo viên luyện giọng duy nhất mà Michael Jackson từng làm việc cùng. Mẹ tôi đã hoàn thành khóa học với Brett, và chỉ sau vài buổi họng, giọng ca của bà tiến bộ rõ rệt. Bà đã tập hát hầu hết các bài hát nhạc pop, bao gồm cả những bản pop của Tây Ban Nha của Selena và Gloria Estefan và “On My Own” từ vở Les Misérable”.

Sáu tháng kể từ khi chuyển tới Murray, chúng tôi phải chuyển tới một căn nhà khác bởi công việc mua bán thiết bị máy tính của bố tôi cần nhiều phòng hơn để lưu trữ mọi thứ. Chúng tôi ở đó thêm sáu tháng nữa và rồi chuyển tới một căn nhà rất đẹp, ở Centerville. Chúng tôi đã tìm thấy một gia đình chuẩn bị rời đi để làm nhiệm vụ của nhà thờ trong vòng 2 năm và muốn một gia đình khác thuê căn nhà của họ trong thời gian họ đi vắng. Đó không phải là kiểu nhà mà chúng tôi vẫn thường ở. Chúng tôi gọi nó là “biệt thự” bởi nó rất lớn, và nó có sân cỏ để chúng tôi có thể chơi! Thành viên nhỏ tuổi nhất của gia đình chúng tôi, em gái tôi, Amber, được sinh ra khi chúng tôi sống ở đó. Tôi vẫn nhớ rằng những người hàng xóm của chúng tôi có một con lợn béo ú luôn nằm dài trên sân trước của họ, hoặc ít nhất thì cứ khi nào chúng tôi đi qua nhà họ thì đều thấy nó như vậy. Tôi đã rất thích những trò chơi – như Zelda và 64 Games của Nitendo, và tôi đã phát cuồng vì những trò chơi Pokémon nữa. Tôi có thể dễ dàng dành hàng giờ ngồi chơi những trò đó. Cho tới tận khi tôi mười ba tuổi, tôi vẫn bị ám ảnh bởi khoa học và bất cứ thứ gì liên quan tới thế giới tự nhiên, điều đó giải thích tại sao tôi lại thích những chú vịt con và gà con.

Tôi rất thích xem kênh Địa lý quốc gia (National Geographic Channel). Tôi đã bị những chú khủng long mê hoặc và muốn biết mọi thứ về chúng. Tôi lúc đó hơi ngố thì phải – và đến giờ vẫn thế. Tôi thích những sinh vật huyền bí, như là Bigfoot và Chupacabra và Quái vật hồ Loch Ness nữa. Một thứ càng khó có thật bao nhiêu thì tôi lại càng thích nó bấy nhiêu. Đã đã bỏ ra nhiều buổi chiều miệt mài chìm đắm trong những cuốn sách cũ kỹ về những huyền thoại đó cũng như sách về thiên văn, địa lý và thế giới nước (Những con mực ống khổng lồ chẳng phải rất thú vị sao?) trong thư viện quốc gia. Thiên nhiên thật sự kỳ thú. Làm thế nào những thứ như vậy có thể tồn tại nhỉ? Điều đó làm tôi đôi khi thấy băn khoăn, khi tôi thực sự nghĩ về chúng. Bạn đã bao giờ nhìn ra ngoài cửa sổ vào một ngày đẹp trời và tự hỏi làm thế nào một thứ gì đó có thể tuyệt vời như thế chưa?

Tôi cũng có hai con mèo – Midnight và Cloudy – và chúng khá tuyệt, như mọi con mèo khác. Chúng làm tôi bận rộn suốt ngày. Tôi chẳng lúc nào muốn rời chúng ra cả, và tôi đi chơi với chúng bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Chúng không chỉ là những con mèo bình thường, chúng có thể chơi đuổi bắt với tôi và âu yếm tôi, cho nên bất cứ khi nào tôi thấy cô đơn, chúng đều ở đó để làm tôi thấy tuyệt hơn. Tôi rất thích chúng. Cho tới khi chúng đều mang thai. Mỗi con hai đứa. Sau lần đầu tiên, mỗi khi chúng đến kỳ giao phối, tôi thường thức khuya để đuổi một con mèo hoang to béo thường đến kêu để ve vãn mèo của tôi. Vừa cố gắng đuổi con mèo hoang đó đi, tôi vừa thấy buồn ngủ, và đôi khi tôi có thể đuổi chúng đi thật, đôi khi thì không. Bố tôi luôn tìm thấy tôi nằm gục trên ghế sofa và phải đem tôi vào phòng sau mỗi lần như vậy. Cuối cùng thì con mèo hoang đó đã trở thành cha của hơn 10 chú mèo con. Thêm vào đó, về sau chúng tôi đã chuyển tới một ngôi nhà mới và ở đó không cho nuôi động vật nên tôi đã phải cho chúng đi, điều đó làm tôi rất buồn, nhưng tôi biết là tôi buộc phải làm vậy.

Ngoài những lúc quanh quẩn trong thư viện và nằm dài trên ghế ngắm thiên nhiên hay chơi với mèo, tôi thường đi ra ngoài và chơi trượn pa-tanh, đó là một cách hay để đi tìm hiểu về những người hàng xóm của mình. Nếu có ai đó mà tôi chưa biết, tôi sẽ dừng lại và chào họ. Tôi thích trượt nhanh, trượt vòng quanh hết từ nơi này sang nơi khác và nhìn ngắm cảnh vật. Tôi luôn háo hức được thức dậy vào mỗi sớm mai và cảm thấy các cơ bắp nhức nhối do vận động từ hôm trước. Thật vui khi được biết rằng mình đã làm việc chăm chỉ đế bị đau nhức. Khi tôi đi ra ngoài một mình, tôi có cảm giác như thế giới là của riêng mình – bởi vì tôi cứ đi về phía trước và không ai bắt được tôi lại.

*Ảnh: Một David nghịch ngợm
CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Treeus0

Tôi có thể dừng lại và tỏ ra thân thiệt, đó là điều mà tôi rất thích, đặc biệt là giúp đỡ những người hàng xóm đang làm việc trong vườn của họ. Đôi khi tôi dừng lại để giúp họ và họ cố cho tôi tiền nhưng tôi không bao giờ nhận vì tôi chỉ muốn đối xử tốt với họ thôi, tôi không mong chờ được trả công.
Một lần, một người hàng xóm không để cho tôi từ chối và tôi về nhà, đưa tiền cho bố mẹ xem và nói rằng tôi không muốn nhận nhưng cô ấy cứ nài nỉ. Tôi cảm thấy hơi tệ về điều đó nhưng tôi chẳng biết làm gì khác cả. Việc đi trượt pa-tanh và đi dạo vòng quanh khu phố đã cho tôi thêm nhiều ký ức đặc biệt hơn. Đứng trên những đôi giày trượt ấy khiến tôi cảm thấy hoàn toàn tự do

Một điều khác rất đặc biệt với tôi là mặc dù cuộc đời tôi đã dần thay đổi bởi âm nhạc, vẫn có những thứ không hề thay đổi. Từ khi 8 tới 13 tuổi, chúng tôi tham gia chương trình hướng đạo của nhà thờ chúng tôi thường đến. Ban đầu chúng tôi là những Cub Scouts (hướng đạo sinh nhỏ tuổi) và đến khi 12 tuổi thì chính thức trở thành những hướng đạo sinh, và mục tiêu cuối cùng của bạn khi tham gia chương trình hướng đạo này là đạt được danh hiệu Eagle Scout (hướng đạo sinh trưởng thành). Tôi chưa bao giờ nghĩ là tôi phù hợp với việc làm hướng đạo sinh; tôi chưa bao giờ thực sự thích đi cắm trại, không thích những chuyến đi vào đêm đông lạnh giá, hay làm những thứ mà các hướng đạo sinh hay làm. Tôi cho rằng đó chỉ là việc của những đứa trẻ thực sự thích thể thao, câu cá và đi săn thôi. Tôi chỉ không nghĩ rằng mình là người phù hợp để làm Eagle Scout. Để lấy được huy hiệu Eagle, bạn cần phải thể hiện khả năng lãnh đạo. Tôi thì chưa bao giờ thấy mình đủ khả năng trở thành lãnh đạo cả. Tôi chỉ là David, thằng nhóc may ra thì có thể dẫn con chó của nó qua đường. Bằng cách dùng dây xích.

Nhưng những người lãnh đạo của nhà thờ tin tưởng ở tôi, đặc biệt là một trong những người hàng xóm của chúng tôi, Cal Madsen. Họ cứ hỏi tôi rằng tôi có cần giúp đỡ không và thậm chí còn dạy tôi làm thế nào để thắt cà vạt, dựng lều, chuẩn bị cho những ca cấp cứu, làm thế nào để thành một công dân tốt, và rất nhiều kỹ năng khác có thể trở nên hữu ích vào một ngày nào đó. Chú Cal chắc chắn rằng tôi đã được khen tặng đủ huy hiệu được yêu cầu và giúp tôi làm những bước cần thiết để lên được các hạng Star, rồi Life, và rồi là Eagles. Việc làm hướng đạo sinh đến với tôi không tự nhiê, nhưng với sự khuyến khích của mọi người và sự cố gắng kiên trì, tôi đã làm được. Tôi đã có được hàng tá huy hiệu và thực ra thì tôi cũng thích thu thập chúng. Thật tệ là tất cả đã phải dừng lại khi tôi bắt đầu American Idol.

*Chú thích - ND: Ở Mỹ, khi bạn tham gia vào chương trình hướng đạo sinh của một nhà thờ, công việc của bạn sẽ là đi giúp đỡ những người xung quanh và làm một số nhiệm vụ được nhà thờ giao cho. Sau khi làm được một nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được một huy chương. Số huy chương càng nhiều thì chức vụ của bạn càng cao. Khi nào bạn đã thu thập được tất cả các huy chương thì sẽ đạt cấp Eagle – là cấp cao nhất một hướng đạo sinh có thể đạt được.




Được sửa bởi Knorr Archuleta ngày Fri Aug 26, 2011 12:22 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
http://archievn.niceboard.net
hienlovearchie
New Arch Angel
New Arch Angel
hienlovearchie


Tổng số bài gửi : 4
Age : 28
Đến từ : hải phòng
Registration date : 25/08/2011

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN   CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Icon_minitimeThu Aug 25, 2011 11:08 pm

huhuhu hay quá mình đã khóc thực sự!tại sao trên đời này lại có 1 đứa trẻ thuần khiết và thánh thiện như thế? david là 1 thiên thần............ những j a ấy viết thực sự vô cùng có ý nghĩa vs mình. nó đã giúp mình có thêm niềm tin và niềm hạnh phúc vào cuộc sống này
Về Đầu Trang Go down
cherrythanhtam
New Arch Angel
New Arch Angel
cherrythanhtam


Tổng số bài gửi : 14
Đến từ : HCMC
Registration date : 21/09/2011

CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN   CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Icon_minitimeSat Sep 24, 2011 10:39 pm

Thanks Knorr Archuleta nhiu nhiu nhe! love love love
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN   CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
CHƯƠNG 1: NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
~* David Archuleta fansite *~ :: THAT'S SOMETHING WE WANT YOU TO KNOW ABOUT DAVID :: Chords Of Strength - Những hợp âm của sức mạnh-
Chuyển đến